Có phải tất cả đàn ông xa nhà đều tìm kiếm dịch vụ "bóc bánh trả tiền"?
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo và cha mẹ ly hôn, nên tôi hiểu rõ nỗi thiệt thòi của trẻ em trong hoàn cảnh không hạnh phúc. Hiện tại, tôi đã có gia đình và một bé trai 3 tuổi. Chồng tôi làm trong ngành xây dựng và thường phải làm việc xa nhà. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn và đôi khi cãi vã, tôi vẫn thấy vui vì chồng là người tốt, có trách nhiệm và luôn hỗ trợ vợ con. Tuy nhiên, tôi cũng không hài lòng khi anh thường nhậu nhẹt, tụ tập bạn bè và xao nhãng gia đình, nhưng tôi chấp nhận vì chẳng ai hoàn hảo. Tôi không mong lấy chồng giàu, mà chỉ muốn có một người tình cảm, biết quan tâm và là chỗ dựa cho gia đình.
Tôi chỉ cần một công việc ổn định với mức lương trung bình, không cần quá cao vì tôi biết đàn ông nhiều tiền thường có nhiều tật. Hiện tại, tôi có công việc và thu nhập đủ sống, nhưng điều tôi ân hận nhất là chồng tôi làm trong ngành xây dựng và thường xuyên phải đi xa. Anh ấy rất lạnh nhạt và không chia sẻ nhiều về công việc. Từ 2014, anh được điều động công tác ở Thanh Hóa và đã gần 1,5 năm. Dù anh hứa sẽ về vào Tết nhưng sau khi thăng chức, anh lại ở lại mà không cho tôi biết thời gian cụ thể, khiến tôi rất chán nản. Tôi lo lắng về việc đàn ông xa nhà có thể phát sinh mối quan hệ khác, và mỗi khi nghe chuyện tương tự, tôi lại cảm thấy lo sợ cho mình.
Chồng tôi làm việc xa nhà và thường xuyên gọi điện về, mỗi tháng về nhà một lần trong 2 ngày. Gần đây, tôi cảm thấy anh có phần xao nhãng trong mối quan hệ vợ chồng, nhưng nghĩ có thể do áp lực công việc. Một lần, khi đi xe máy dưới trời mưa, chồng nhắc tôi về việc ủng hộ anh đi làm xa để có cuộc sống tốt hơn, nhưng tôi bảo rằng không cần ô tô vì hay say xe. Anh giận dỗi, chạy xe nhanh khiến tôi lo lắng. Tôi biết anh vất vả để không thua kém bạn bè, nhưng cảm giác anh bị cuốn vào danh vọng. Gần đây, một đồng nghiệp của anh đã vô tình tiết lộ rằng "Đàn ông xa nhà 100% đều giải quyết sinh lý, và chồng tôi cũng không ngoại lệ."
Tôi tin vào lời cậu đồng nghiệp vì gần đây tôi đã cảm nhận sự khác biệt, nhưng không có chứng cứ nên còn nghi ngờ. Khi nghe cậu nói, tôi mới thấy những linh cảm trước đây của mình là đúng. Giờ tôi lo lắng không biết anh ấy còn giấu điều gì khác. Tôi bàng hoàng khi biết chồng cũng có nhu cầu giống như người khác, nhưng khi hỏi thì anh chối ngay. Tôi rất tuyệt vọng, gần đây tôi bị bệnh phụ khoa, có lẽ do nguyên nhân này. Tôi luôn tự hỏi liệu đàn ông xa nhà có thường đi "bóc bánh" không. Chồng tôi luôn nói về công việc một cách bình thường và không chia sẻ gì thêm, khiến tôi cảm thấy anh lạnh nhạt. Tôi chăm sóc bản thân và vẫn khá gọn gàng, nên không nghĩ anh chán vợ.
Gần đây tôi rất chán nản, lúc nào cũng muốn khóc. Nhiều lần ăn cơm mà nước mắt trào ra, không nuốt nổi. Đi làm về, nhìn nhà cửa vắng vẻ, tôi lại thấy buồn. Tôi sống ở Hà Nội một mình, con gửi về quê cho ông bà trông. Tôi thường về thăm con rồi lại lên làm. Trong đầu luôn có câu hỏi về đàn ông xa nhà, liệu có nên tha thứ không? Viết những dòng này mà nước mắt cứ trực trào, nhưng không dám khóc vì đang ở cơ quan. Tôi đã nghĩ đến việc bỏ chồng, nhưng cũng thương con và chồng không phải người xấu, chỉ hay đi làm xa. Tôi đã nhiều lần đề nghị anh chuyển gần, nhưng anh chỉ ậm ừ xin thêm thời gian. Anh bảo tôi không động viên, không ủng hộ, trong khi còn nhiều người khổ hơn mình. Tôi cảm thấy quan điểm sống của chúng tôi đang khác nhau.
Giờ tôi phải làm gì đây mọi người?



Source: https://afamily.vn/phai-chang-dan-ong-xa-nha-deu-di-boc-banh-tra-tien-6765.chn